KẸO SỮA HƯƠNG VỊ MỐI TÌNH ĐẦU- (Hoàn) - Ngoại truyện 21

  1. Home
  2. KẸO SỮA HƯƠNG VỊ MỐI TÌNH ĐẦU- (Hoàn)
  3. Ngoại truyện 21
Prev
Next
Novel Info

Sau đó, Thời Tích thực sự đã cùng Cố Trì đến nhà hàng Tây đó.

Trước khi đi, Tiết An Kỳ ngồi khoanh chân trên giường của Thời Tích, tay cầm một chén dâu tây đã rửa sạch, vừa ăn vừa tỉ mỉ phân tích một bài.

“Tin tớ đi, Tích Tích. Bạn trai cậu EQ cao như vậy, chắc chắn hiểu rõ ý tứ của cậu. Anh ấy chưa cầu hôn, nhất định là vì muốn tạo bất ngờ cho cậu! Biết đâu được …”

Cô cười tinh quái với Thời Tích, rồi nhét một quả dâu tây vào miệng, đầy tự tin: “Ngày mai, trong lúc cậu đang ăn tráng miệng, tự nhiên sẽ thấy một chiếc nhẫn hiện ra.”

“À đúng rồi!” Tiết An Kỳ chợt nhớ ra điều gì, vỗ đùi một cái, với kinh nghiệm của người từng trải, cô đưa ra lời khuyên: “Tích Tích, hôm đó cậu nhất định phải trang điểm! Nhớ kỹ đấy!”

“Lần trước tớ đã lười biếng, không thèm trang điểm, tóc cũng chưa kịp gội. Cuối cùng, Lưu Nhất Dương bất ngờ cầu hôn tớ ở nhà hàng, tớ vừa cảm động vừa xấu hổ. Tóc tớ khi đó đúng là thảm, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tớ, lúc ấy chỉ biết vừa muốn khóc vừa muốn chui xuống đất.”

Nghe xong Tiết An Kỳ nói, Thời Tích cũng ngồi lên giường, chống cằm suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.

Có lẽ, Cố Trì thật sự đang chuẩn bị cho cô một bất ngờ.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn thường lệ hẳn hai tiếng.

Không chỉ gội đầu sạch sẽ, cô còn dùng hết tất cả kỹ năng trang điểm tích lũy từ trước đến nay, trang điểm kỹ càng, tạo nên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo nhất trong đời cô.

Thời điểm này là tháng tư, buổi sáng và buổi tối có hơi lạnh.

Thời Tích đứng trước tủ quần áo, phân vân giữa chiếc váy và duy nhất một chiếc quần jean suốt năm phút.

Rồi, cô nghĩ, nếu hôm nay anh thật sự cầu hôn mà cô mặc hoodie in hình hoạt hình và quần jean thì cũng không được trang trọng cho lắm.

Đây là sự kiện chỉ có một lần trong đời, dù có lạnh một chút, cô cũng sẽ chịu được!

Nghĩ vậy, Thời Tích thay chiếc váy nhung đen mới mua không lâu, sau đó lấy ra chiếc dây chuyền mà Cố Trì từng tặng, đeo lên cổ.

Xuống dưới ký túc xá, Cố Trì đã đứng chờ bên cạnh chiếc Audi màu đen.

Anh cao 1m80, vóc dáng cao lớn, thêm khuôn mặt đẹp trai với đường nét rắn rỏi, đúng là không thể không thu hút sự chú ý của người khác.

Không ít nữ sinh đi ngang qua anh không thể không ngoái đầu nhìn lại, sau đó nhỏ giọng thì thầm với bạn bè.

“Anh này là ai nhỉ? Viện nào vậy? Đẹp trai thế mà chưa từng thấy ảnh xuất hiện trên Tieba, thật kỳ lạ, mình muốn xin WeChat quá!”

“Đừng mơ nữa, anh ấy là bạn trai của hoa khôi trường, từ thời đại học đến giờ đã yêu nhau bảy năm, tình cảm còn ổn định lắm.”

“Ai ai, nhìn kìa, bạn gái anh ấy ra rồi.”
“A, mặc dù mình thực sự rất ghen tị, nhưng cũng không thể không thừa nhận! Hai người này đúng là đẹp đôi quá!”

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Cố Trì ngước mắt lên và thấy Thời Tích từ cửa bước ra. Anh sải vài bước chân dài, nhanh chóng tiến lại gần cô.

Thời Tích đứng yên trước mặt anh, ngước lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh.

Trước khi ra cửa, Tiết An Kỳ vừa bước ra đã nhìn thấy Thời Tích trang điểm, liền không nhịn được mà trêu chọc: “Tích Tích, hôm nay cậu xinh quá, đúng là tiên nữ hạ phàm!”

Lúc đó, nhìn vào gương cạnh tủ giày, Thời Tích cũng thấy mình hôm nay trang điểm thật đẹp.

Nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt bạn trai, lời đầu tiên anh nói là: “Hôm nay trời chưa đến mười độ, em mặc váy làm gì, không lạnh à?”

Ánh mắt anh rơi xuống chân cô, nhìn thấy đôi chân thon dài, anh nhíu mày sâu hơn, nghiêm túc nói: “Còn để chân trần, không sợ sau này già rồi sẽ bị thấp khớp à?”

Thời Tích: “……?”

Thiếu chút nữa cô quên mất.

Khi mọi người đều quan tâm xem cô trang điểm có đẹp hay không…

Bạn trai cô lại chỉ lo lắng việc cô sau này già đi có bị lạnh chân và bị thấp khớp hay không!

Thời Tích cố gắng chịu đựng cái lạnh, đôi chân run rẩy, ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, cố chấp nói: “Cũng không lạnh lắm đâu, em chịu được mà.”

Vừa dứt lời, mũi cô bỗng ngứa ngáy, không kìm được mà hắt xì hơi một cái thật lớn: “Hắt xì!”

Tiếng hắt xì vang lên rõ ràng, còn kéo dài thêm ba cái liên tiếp.

Thời Tích: “……”

Cố Trì: “……”

Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của anh, Thời Tích phải trở về thay một bộ đồ khác.

Ngồi trong xe, cô có chút không vui.

Nếu hôm nay anh cầu hôn thật, mà cô lại mặc chiếc áo hoodie in hình gấu và quần jean này, thì còn đâu cảm giác trọng đại nữa chứ?

Khi dừng ở đèn đỏ, Cố Trì quay sang nhìn cô, một tay đặt trên vô lăng, tay kia nhẹ nhàng xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Tích Tích mặc thế này cũng đẹp mà, trông ngoan ngoãn, đáng yêu lắm. Anh thích.”

“……”

Được rồi, nghe anh dỗ dành thế này, tâm trạng không vui của Thời Tích lập tức tan biến.

Khi đến nhà hàng Tây, Thời Tích nhớ kỹ lời Tiết An Kỳ dặn, ăn mọi thứ thật chậm rãi.

Đặc biệt là lúc ăn tráng miệng, cô cẩn thận từng chút một.

Nhỡ đâu chiếc nhẫn bị giấu trong bánh, nuốt phải thì không hay.

Nhưng cuối cùng, miếng bánh trà xanh ngàn lớp được cô ăn hết từng muỗng một, mọi thứ đều rất bình thường, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Cố Trì còn hỏi: “Sao hôm nay em ăn bánh chậm thế? Bánh không ngon à?”

Thời Tích: “……”

Cô biết trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ nói rằng cô ngốc nghếch tưởng anh sẽ giấu nhẫn trong bánh như trên phim thần tượng hay sao?

Cô im lặng.

Cố Trì cắt xong miếng bò bít tết của mình, đẩy đĩa sang cho cô: “Nhà hàng mà bạn cùng phòng em được cầu hôn có món bò bít tết ngon lắm, lần sau mình đến ăn nữa nhé.”

Thời Tích: “……”

Thôi được, bất ngờ gì đó, chắc không có đâu, huhu.

Cuối cùng bữa ăn Tây diễn ra một cách bình thường. Sau khi ăn xong, Tiết An Kỳ gửi hàng loạt tin nhắn WeChat tới tấp.

[Tiết An Kỳ: A a a, cậu được cầu hôn chưa? Cầu hôn chưa???!!!]

[Tiết An Kỳ: Nhẫn đâu rồi? Mau chụp ảnh cho tớ xem nhẫn cưới đi!]

Thời Tích sau khi ăn xong miếng bánh ngàn lớp trà xanh, đã dần dần chấp nhận sự thật là hôm nay sẽ không có màn cầu hôn nào cả.

Cô cúi đầu thở dài, trả lời Tiết An Kỳ: [Không có cầu hôn.]

Ngón tay cô dừng lại một chút, rồi nhắc nhở thêm: [Tí nữa bọn tớ sẽ đi xem phim, có thể sẽ về trễ. Nếu cậu đi ra ngoài học, nhớ mang theo chìa khóa phòng nhé.]

Bên kia im lặng một hồi lâu.

[Tiết An Kỳ:… Tích Tích, cậu cũng đừng quá thất vọng, có khi bạn trai cậu định cầu hôn cậu ở rạp chiếu phim thì sao.]

[Tiết An Kỳ: Cậu thử nghĩ mà xem, chờ đến khi bộ phim tình yêu kết thúc đầy cảm động, nam nữ chính ôm nhau hôn khi hạ màn, rồi anh ấy bất ngờ lấy nhẫn ra và cầu hôn cậu. Chẳng phải sẽ siêu lãng mạn sao?]

Ngọn lửa hy vọng trong lòng Thời Tích vừa tắt lại được nhóm lên lần nữa.

Thôi thì… đợi thêm một chút, lại kỳ vọng thêm lần nữa vậy.

Đến rạp chiếu phim, Cố Trì đi đến quầy tự động lấy vé, Thời Tích ôm hộp bắp rang, đứng đợi bên cạnh.

Khi nhập mã xác nhận, hai tấm vé in ra. Anh nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”

Vào phòng chiếu phim, họ tìm được chỗ ngồi và màn hình lớn bắt đầu chiếu. Ánh sáng trắng dần hiện lên, rồi bốn chữ to đập vào mắt Thời Tích:

Khủng Bố Truy Hung.

Trong lòng Thời Tích, người đang háo hức chờ đợi một bộ phim tình yêu ngọt ngào: ???

Cô nghĩ rằng họ vào nhầm phòng chiếu, liền tìm anh hỏi: “Anh này, có phải chúng ta vào nhầm không? Sao lại là phim này?”

“Không nhầm đâu.” Anh đáp.

Thời Tích: ??

Rõ ràng ngoài kia treo đầy poster phim tình yêu mà! Tại sao lại đi xem phim này cơ chứ!!!

Cố Trì cười giải thích: “Năm ngoái em chẳng nói với anh là em thích tiểu thuyết trinh thám điều tra sao? Bộ phim này được chuyển thể từ chính quyển tiểu thuyết đó.”

Anh nghiêng người, ghé sát tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng phải trước đây em còn mong tiểu thuyết này được chuyển thể thành phim sao? Giờ có phải em vui lắm không?”

Thời Tích: ……

Cô, thực sự, rất, rất “vui”…

Bộ phim thật ra không tệ, đạo cụ, trang phục và diễn xuất của các diễn viên đều rất ấn tượng.

Thời Tích ngồi nhấm nháp bắp rang, dần dần tập trung vào bộ phim, những cảm xúc uể oải và thất vọng cũng dần bị bỏ lại phía sau.

Thôi kệ, không cầu hôn thì không cầu hôn, cô vẫn còn trẻ, cũng chẳng phải vội vàng lấy chồng.

Xem xong bộ phim hai tiếng đồng hồ, cộng thêm buổi trưa không ngủ, trên đường về, Thời Tích bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Cô ngáp một cái, Cố Trì quay đầu nhìn cô, tay với ra ghế sau lấy một chiếc gối ôm, đặt sau lưng cô, giọng dịu dàng: “Nếu mệt thì ngủ một lát đi.”

Anh còn vặn nhỏ âm lượng, trong xe vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu.

Thời Tích nhắm mắt lại, nghe nhạc và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ một giấc khá sâu, khi tỉnh dậy thì đầu đã tựa vào vai Cố Trì.

Anh khẽ cười, cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước miếng cho cô: “Ngủ ngon quá nhỉ.”

Thời Tích đỏ mặt, giật lấy khăn giấy trong tay anh, tự lau lung tung.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy bên ngoài tối đen như mực, không đèn đường, không có bóng người nào cả, Thời Tích ngạc nhiên hỏi: “Ơ? Đây là đâu vậy?”

Cố Trì đáp: “Trên núi.”

“??!!”

Hả? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô chỉ ngủ một giấc thôi, mà sao giờ lại ở trên núi rồi?

Thời Tích không hiểu: “Sao anh dẫn em lên núi làm gì?”

Cố Trì chỉ cười, không trả lời, mà chỉ nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho cô: “Xuống xe rồi em sẽ biết.”

Thời Tích bước xuống xe, và cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng ngợp.

Bầu trời đen như nhung, ngập tràn sao sáng lấp lánh, rực rỡ và lộng lẫy hơn bất kỳ viên ngọc nào cô từng thấy.

Trước đây, Thời Tích chỉ từng thấy dải ngân hà qua sách vở hoặc trên TV. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến mê hoặc như vậy.

Cô đứng ngây ra, mắt mở to tròn, ngỡ ngàng đến mức không nói được gì.

Khi cô còn đang mải mê ngước nhìn bầu trời đầy sao, Cố Trì đã đến bên cạnh, trên tay là một bó hoa hồng đỏ rực không biết từ đâu xuất hiện.

Anh đưa bó hoa cho cô, quỳ một chân xuống đất, trên tay là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

“Tích Tích,” anh gọi tên cô, giọng nói dịu dàng đến tột cùng, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, “Làm vợ anh nhé?”

Thời Tích cúi đầu, nhìn về phía anh.

Trước đây, cô từng xem rất nhiều cảnh cầu hôn trong các bộ phim truyền hình.

Cô luôn thắc mắc, vì sao trong những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, nữ chính lại luôn rơi nước mắt.

Nhưng khi đến lượt mình, Thời Tích lại không thể kìm nén được, cảm giác như muốn khóc.

Rõ ràng là cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc, nhưng thật sự không thể ngăn được những giọt nước mắt.

Hốc mắt cay xè, nước mắt dần dâng lên, cô cố đưa tay lên lau nhưng càng lau lại càng nhiều nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay.

“Được rồi!” Thời Tích gật đầu mạnh mẽ, dùng mu bàn tay vội vàng lau nước mắt.

Cô nhanh chóng kéo anh đứng dậy.

Cố Trì mỉm cười, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô bé, sau đó lấy khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô.

Vừa lau, anh vừa dịu dàng nói: “Trước đây anh vẫn đang tìm một căn nhà, dự định sau khi trang trí xong thì sẽ tổ chức tiệc tân gia và cầu hôn em.”

Nói đến đây, anh khẽ cười, khóe môi cong lên: “Nhưng có vẻ như Tích Tích của anh không thể chờ thêm được nữa, nên anh đành phải đổi chỗ cầu hôn sớm hơn.”

Thời Tích cố gắng kiềm nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, trông giống như một chú thỏ nhỏ.

Nghe anh nói vậy, cô ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, giọng nói có phần yếu ớt: “Anh nói bậy, em… em đâu có không thể chờ được.”

“Ừ.” Cố Trì cười, dịu dàng sửa lời: “Không phải Tích Tích không thể chờ, mà là anh không thể. Thật lòng mà nói, anh chờ không nổi nữa, chỉ muốn cưới em về nhà càng sớm càng tốt.”

Thời Tích cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có người từng nói với em rằng, tình cảm khi kéo dài sẽ nhạt dần…”

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giọng khẽ khàng nhưng lộ rõ sự lo lắng trong lòng: “Anh không cầu hôn em sớm, em… em có chút lo lắng, tưởng rằng anh không còn muốn cưới em nữa.”

“Sao có thể chứ?” Cố Trì mỉm cười, cúi đầu nhìn cô.

Thay vì dùng giấy ăn, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt còn vương trên má cô.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống như những viên ngọc quý. Anh hôn từ khóe mắt cô đến đôi môi mềm mại.

Trong khung cảnh tĩnh lặng của thung lũng đêm xuân, làn gió nhẹ nhàng thoảng qua mang theo hương thơm của những đóa hoa hồng.

Giọng anh trầm thấp, từng chữ từng lời vang lên dịu dàng trong tai cô.

“Cưới Tích Tích về nhà, luôn là niềm tin của anh.”

“Nhiều thứ có thể thay đổi, nhưng tình yêu anh dành cho em, sẽ mãi mãi không bao giờ đổi thay.”

 

Prev
Next
Novel Info

Comments for chapter "Ngoại truyện 21"

MANGA DISCUSSION

Leave a Reply Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

*

*

    © 2025 Madara Inc. All rights reserved