KẸO SỮA HƯƠNG VỊ MỐI TÌNH ĐẦU- (Hoàn) - Ngoại truyện 23
Ngày cưới, Thời Tích thức dậy rất sớm, có thể nói đây là thời khắc cô dậy sớm nhất trong đời. Mới 5 giờ sáng, ngoài cửa sổ trời còn tối đen, chim chóc trên cành vẫn còn đang ngủ.
Lúc này, chuông báo thức bên cạnh gối Thời Tích reo vang.
Cô còn buồn ngủ lắm, mắt hé mở một cách khó khăn, nheo nheo nhìn điện thoại, trong lòng đầy thắc mắc .
Sao hôm nay báo thức lại kêu sớm thế nhỉ?
Cô ném điện thoại sang một bên, định nhắm mắt ngủ thêm chút nữa, nhưng chưa được bao lâu thì đột nhiên bừng tỉnh.
Ơ ai??! Không đúng, hôm nay là ngày cưới của cô mà! Sao có thể ngủ tiếp được!
Thời Tích dụi dụi mắt, cố gắng chống cơn buồn ngủ, ngáp vài cái, rồi cuối cùng cũng lết khỏi giường.
Bà nội Thời lo lắng cháu gái dậy muộn, liền tới gõ cửa: “Tích Tích, dậy mau nào, thời gian không còn sớm đâu. Chuyên viên trang điểm sắp tới rồi đó.”
Thời Tích đáp lại một cách mơ hồ, giọng còn ngái ngủ: “Bà nội, con dậy rồi ạ.”
“Vậy thì nhanh lên nhé, bà đi nấu hoành thánh cho con đây.” Nói xong, bà nội quay ra bếp chuẩn bị đồ ăn.
Dù đã dậy và thu xếp xong xuôi, nhưng cơn buồn ngủ vẫn đeo bám Thời Tích. Cô ngáp liên tục khi ăn xong bát hoành thánh.
Rất nhanh, chuyên viên trang điểm và stylist đã đến, mang theo trợ lý cùng vài chiếc vali lớn.
Thời Tích ngồi xuống trước bàn trang điểm, để họ bắt đầu “biến hình” cho mình. Một tiếng đồng hồ trôi qua, gương mặt cô dần hiện lên những đường nét sắc sảo, tinh tế.
Ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng, chim chóc ríu rít, và trong nhà cũng bắt đầu nhộn nhịp khi người thân, bạn bè lần lượt đến.
Lý Giai Hảo, người làm phù dâu cho Thời Tích, đến sớm nhất.
Khi cô đến, Thời Tích đã gần trang điểm xong, trên người khoác chiếc váy cưới trắng tinh.
Stylist búi cao mái tóc đen dài của cô, và đặt một chiếc vương miện nạm kim cương lấp lánh lên đầu.
Lý Giai Hảo nhìn thấy, liền thốt lên: “Tích Tích ơi, hôm nay cậu đẹp quá! Giống như tiên nữ hạ phàm vậy, ôi ôi ôi!!”
“Tích Tích, để tớ chụp một tấm nào! Tớ phải đăng lên khoe bạn bè là tớ có một cô bạn thân xinh như tiên!” Vừa nói, cô vừa nhanh chóng rút điện thoại ra.
Thời Tích có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu trước ống kính, mỉm cười nhẹ nhàng.
Đèn flash lóe lên, ghi lại khoảnh khắc cô gái trong chiếc váy cưới tinh khôi, với dáng người mảnh mai, xương quai xanh trắng mịn, đôi mắt hạnh cong cong và đôi môi đỏ mọng.
Sớm tinh mơ, Lý Giai Hảo đăng bức ảnh lên mạng xã hội và ngay lập tức nhận được vô số lời khen ngợi.
Bình luận phổ biến nhất là: “Bạn thân của cậu còn có chị em họ nào không? Xin giới thiệu cho bọn mình với a a a!!!”
Lý Giai Hảo đáp lại bằng một loạt biểu tượng cười, rồi bị chuyên viên trang điểm kéo đi để trang điểm cho phù dâu.
Đến khoảng 10 giờ, tiếng bước chân rộn ràng vang lên ngoài cửa.
Lý Giai Hảo thốt lên đầy phấn khích: “A, cuối cùng bọn họ cũng đến rồi!”
“Để tớ kiểm tra khóa cửa xem có chắc không.” Tiết An Kỳ chạy đến, nhìn chốt cửa, rồi quay lại nói với mọi người: “Chúng ta phải giữ vững trận địa, đừng để họ dễ dàng vào được.”
Thời Tích đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp, tim đập nhanh hơn, hai tay đặt trên đùi cũng vô thức siết chặt lại.
Cô nghiêng đầu, nhìn vào gương, đôi mắt khẽ cong lên.
Cũng phải thôi… Hôm nay cô thật sự trông rất đẹp.
Tiếng đập cửa “Thùng thùng” vang lên rộn ràng, nhưng mãi mà cửa vẫn chưa được mở.
Phù rể của Cố Trì đều là bạn thời cấp ba của anh, Tôn Nhất Phàm và Từ Thiên Hạo hét lớn bên ngoài: “Các cô ơi, mở cửa đi nào! Trì ca chuẩn bị bao lì xì cho các cô rồi! Thật sự rất lớn đó!”
Lý Giai Hảo, Tiết An Kỳ và Trình Lộ nhìn nhau, rồi bước tới cửa.
Chốt cửa vừa mở, họ cẩn thận kéo ra một khe hở nhỏ: “Đưa bao lì xì trước đã.”
Mấy chiếc bao lì xì đỏ chót lập tức được nhét qua khe cửa.
Ba người nhận lấy, sờ sờ, quả thực rất dày, ai nấy đều hài lòng.
Cửa mở thêm một chút, Tiết An Kỳ cười tươi nói: “Tích Tích của chúng ta hôm nay xinh đẹp quá, một cô dâu tuyệt mỹ như thế này, làm sao có thể để các anh dễ dàng vào đón đi được. Ít nhất tân lang cũng phải trả lời vài câu hỏi của chúng tôi đã.”
Thời Tích ngồi đoan trang trên giường, từ khoảng cách xa, xuyên qua cửa phòng cô có thể nhìn thấy Cố Trì.
Hôm nay anh mặc bộ vest rất chỉn chu, tóc được vuốt keo gọn gàng, càng làm nổi bật khuôn mặt đầy khí chất. Đôi chân dài trong chiếc quần âu càng khiến anh trông bảnh bao hơn so với ngày thường.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, ánh nhìn của anh rực lửa, khiến Thời Tích bỗng cảm thấy hơi thẹn thùng, gò má đỏ ửng.
Ngay sau đó, cô nghe Lý Giai Hảo hỏi: “Trì ca, anh nói xem, lần đầu tiên anh rung động với Tích Tích là khi nào? Nói chi tiết ra nhé!”
“Là vào mùa thu, năm lớp 10, một buổi hoàng hôn.”
Cố Trì mỉm cười, không cần suy nghĩ mà trả lời: “Khi đó anh vừa học xong tiết thể dục, đi ngang qua phòng nhạc và nhìn thấy cô ấy đang đánh đàn. Từ lúc ấy, anh đã bắt đầu thầm yêu cô ấy rồi.”
Lý Giai Hảo nghe xong liền vô cùng ngạc nhiên.
Thì ra từ trước khi lên lớp 11, khi còn chưa phân ban, Trì ca đã thích Tích Tích rồi!!!
Cô nhớ lại ngày đầu tiên của năm lớp 11, ngay buổi chiều hôm ấy, cô đã cảm thấy hai người rất hợp nhau, là một cặp đôi hoàn hảo!
Ôi trời! Cảm giác tự hào dâng trào. Cô đúng là có đôi mắt tinh tường, cặp đôi này đúng là định mệnh, chẳng sai vào đâu được!
Tiết An Kỳ và Trình Lộ, bạn cùng phòng của Thời Tích thời đại học, chỉ biết rằng Thời Tích và bạn trai đã yêu nhau từ thời cấp 3.
Họ không ngờ rằng mối tình này lại là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Hơn nữa, một người vừa đẹp trai lại tài giỏi như Cố Trì, trước đây còn từng lén lút yêu thầm bạn cùng phòng của họ. Thật không thể tin nổi, đây đúng là tình yêu đẹp như trong mơ!
Trong khi mọi người đang phấn khích, thì có một người âm thầm nghiến răng.
Người đó chính là Thời Chiêu.
Năm lớp 10, chị cậu mới chỉ 15 tuổi thôi! Còn nhỏ xíu mà đã bị người ta để ý, thật không thể chấp nhận được!
Cậu nhanh chóng giành quyền hỏi câu tiếp theo: “Nếu sau này anh và chị của em có cãi nhau, anh sẽ đối xử với chị ấy thế nào?”
Cố Trì nhìn cậu em vợ đang tỏ ra nghiêm nghị, mày khẽ nhướng lên, cười nhẹ: “Sẽ không có chuyện đó.”
Dừng một chút, anh tiếp tục: “Bởi vì anh không bao giờ cãi nhau với chị em.”
Thời Chiêu: “……”
Đúng là biết cách ăn nói. Thôi được, câu trả lời tạm chấp nhận.
Sau khi trả lời thêm vài câu hỏi, cửa mở rộng hơn. Tôn Nhất Phàm và Từ Thiên Hạo hợp lực đẩy cửa, Cố Trì sải vài bước dài, tiến thẳng đến chỗ Thời Tích.
Anh nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Bảo bối của anh hôm nay thật xinh đẹp.”
Khuôn mặt Thời Tích đỏ lên, còn Cố Trì thì mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.
Anh đưa hai tay ra, ôm cô vào lòng, một cái ôm vững chắc, nhưng trong lòng anh, cô như cả thế giới vậy.
Nhà bà nội Thời ở tầng cao nhất của khu nhà tập thể, không có thang máy.
Cố Trì bế Thời Tích lên, từng bước đi xuống từ tầng 7 xuống tầng 1.
Mỗi bước đi của anh đều rất chắc chắn, nhưng chỉ có anh mới biết trái tim mình đang đập kịch liệt thế nào.
Sau khi đi hết bảy tầng lầu, Thời Tích nhẹ nhàng ôm cổ anh, ngước khuôn mặt nhỏ xinh, đôi mắt hạnh trong veo nhìn anh, hỏi với giọng ngọt ngào: “Anh có mệt không?”
“Không mệt.” Anh cười, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Được cưới bảo bối của anh về, cho dù có phải leo trăm tầng, nghìn tầng lầu cũng không mệt.”
Tại khách sạn, sảnh lớn đầy khách mời, gồm bạn bè thời đại học và cả thầy cô, bạn bè thời cấp 3.
Toàn bộ lớp 11A hầu như đều có mặt, ngồi kín bốn bàn, cuộc hôn lễ này như một buổi họp lớp vậy.
Mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ, nhưng khi nhắc đến cặp đôi chính hôm nay, ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ và khâm phục.
Ngày xưa khi còn đi học, Thời Tích là nữ thần của cả khối, vừa giỏi vừa xinh đẹp. Còn Cố Trì thì ngược lại, hay đánh nhau, trốn học, thành tích chẳng ra gì.
Hai người như đến từ hai thế giới khác nhau, tưởng chừng không bao giờ có thể dính dáng đến nhau. Vậy mà, sau khi thi đại học, họ lại ở bên nhau.
Cùng thi đậu vào một thành phố, rồi cùng nhau đi qua bảy năm, từ đại học đến khi ra trường đi làm, tình yêu của họ vẫn như thuở ban đầu, và hôm nay, họ đã có một cái kết viên mãn.
Đúng là một câu chuyện tình yêu cổ tích từ chiếc áo đồng phục đến chiếc váy cưới.
Giảm Duyệt cũng ngồi cùng các bạn học cấp 3.
Nhìn lên máy chiếu, hình ảnh của cặp đôi hạnh phúc hiện ra trong bộ ảnh cưới, cô không chỉ cảm thấy ngưỡng mộ mà còn mang trong lòng một cảm xúc khó tả.
Ngày đó, cô từng xem thường Cố Trì, nghĩ rằng cậu ta chỉ là một kẻ đánh nhau, lười học, chẳng có tương lai gì.
Cô từng nghĩ cậu ta không xứng với Thời Tích, và đã nhiều lần khuyên Thời Tích nên tránh xa cậu ta ra.
Khi biết Thời Tích và Cố Trì yêu nhau, cô cảm thấy rất thất vọng, nghĩ rằng đó chỉ là một phút bốc đồng, rồi Thời Tích sẽ hối hận.
Nhưng bây giờ, chàng trai mà cô từng nghĩ là vô dụng lại trở thành một người đàn ông xuất sắc, hết lòng vì Thời Tích.
Anh đã trở thành một phi công – một nghề nghiệp đầy danh giá và đáng tự hào.
Còn cô thì sao? Cô gặp gỡ và kết hôn với một nhân viên công vụ trẻ, do gia đình giới thiệu.
Người nhân viên công vụ này có xuất thân khá tốt, bố mẹ đều là cán bộ về hưu, gia đình gia giáo, là hình mẫu lý tưởng cho một cuộc hôn nhân mà cô từng mơ ước.
Sau hai năm yêu nhau, bọn họ sắp kết hôn, nhưng hiện tại lại vì việc viết tên ai lên giấy tờ nhà mà cãi nhau túi bụi.
Tiếng dương cầm vang lên trong đại sảnh, khúc Ballade pour Adeline nhẹ nhàng trôi.
“Cô dâu đến rồi!” Có người trong đám khách hô lên.
“Oa, cô dâu xinh quá!”
“Đương nhiên, cô dâu chính là hoa khôi của lớp chúng ta mà!”
“Chú rể cũng đẹp trai nữa!”
“Phải rồi, Trì ca chính là nam thần của trường chúng ta hồi đó!”
Giảm Duyệt nhìn Thời Tích trong bộ váy cưới trắng tinh, tươi cười rạng rỡ, hạnh phúc. Trong khoảnh khắc đó, cô như nhận ra điều gì.
Một mối quan hệ, đâu phải vấn đề ai xứng hay không xứng. Điều quan trọng là tình yêu đủ lớn hay không, tình yêu sâu đậm đến đâu.
Trên sân khấu dài được dựng lên, Thời Tích khoác tay em trai Thời Chiêu, chậm rãi bước về phía người đàn ông của đời mình.
Ở bàn khác, Thời Hướng Viễn vừa cãi nhau với Từ Tuệ trước khi rời khỏi nhà.
Nhìn Thời Tích trong bộ váy cưới trắng tinh, cô con gái đã trưởng thành, duyên dáng, ánh mắt của ông vô thức lướt qua đám đông và dừng lại ở vợ cũ… cùng người đàn ông khác bên cạnh bà.
Một cảm giác hối hận mãnh liệt trào dâng trong lòng ông.
Hôm nay, lẽ ra ông đã có thể nắm tay con gái, trịnh trọng giao phó cô cho người đàn ông khác.
Ông cũng đã có thể có một gia đình hạnh phúc, con cái đề huề.
Nếu ngày đó ông không bị cám dỗ bởi ham muốn nhất thời, thì mọi chuyện đã không đến nước này…
Dưới ánh đèn rực rỡ và tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa, Thời Tích nhìn về phía Cố Trì, từng bước vững chắc tiến về phía anh.
Đôi mắt đen láy của anh không hề rời khỏi cô, không chớp mắt, chỉ chăm chú nhìn cô gái bé nhỏ của mình tiến đến.
Khi cô đứng trước mặt anh, Thời Chiêu buông tay chị, giao chị gái mình cho người đàn ông đứng trước.
Chàng thiếu niên kiêu ngạo ngày thường giờ đây hốc mắt đỏ hoe: “Anh phải đối xử tốt với chị em đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Cố Trì mỉm cười, đáp lại lời cậu em, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái của mình.
Hôm nay, bảo bối của anh thật sự rất đẹp, đẹp đến mức anh nhìn mãi không thấy đủ, chỉ muốn khắc ghi từng nụ cười, từng biểu cảm của cô vào trong tâm trí.
Người chủ hôn bước lên sân khấu, theo trình tự làm lễ, hai người bắt đầu trao lời thề với nhau.
“Từ nay về sau, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh nguyện trước sau không rời không bỏ…”
Những lời thề đơn giản, quen thuộc, nhưng để thực sự thực hiện, cần cả một đời dài.
Nghe qua thì cả đời thật dài, nhưng với những người yêu nhau thật lòng, lại thấy thật ngắn ngủi.
Cố Trì chỉ mong rằng mình có thể mãi mãi bên cạnh bảo bối của anh, đến suốt cuộc đời.
“Bây giờ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn và chú rể có thể hôn cô dâu.”
Khách mời dưới khán đài vỗ tay rào rào.
“Hôn đi, hôn đi!”
“Mau hôn, mau hôn!”
Trong tiếng hò reo ồn ào, cùng với âm thanh “tách tách” của các máy ảnh, Cố Trì nắm tay Thời Tích, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay thon dài của cô.
Hình ảnh này chồng lên với những ký ức xa xưa.
Anh từng đứng ở cửa phòng học, không dám tiến gần, chỉ dám lặng lẽ mơ tưởng về cô gái nhỏ ấy trong giấc mơ của mình. Giờ đây, cô gái ấy đang mặc váy cưới trắng tinh, xinh đẹp đứng trước mặt anh.
Cúi thấp người xuống, anh đặt một nụ hôn lên môi cô, từ má hôn nhẹ nhàng đến vành tai.
“Tích Tích.” Anh khẽ cắn vào tai cô, giọng nói tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện: “Cuối cùng, em cũng là của anh.”
Từ nay về sau, suốt đời này, không gì có thể tách rời bọn họ nữa.